Tề Hạ biểu lộ có chút khó khăn, vừa nãy hắn đã thử rồi, những chiếc ngạnh ngược trên mũi mũi lao vô cùng tinh xảo, rất khó rút ra khỏi cơ thể.
Nhìn dòng máu tươi đang chảy ra, Tề Hạ trở nên hoảng hốt.
Bọn họ thực sự đã chết rồi sao?
Người đã chết... cũng sẽ bị thương sao?
Tề Hạ lấy lại bình tĩnh, giờ đây không phải lúc để suy nghĩ những điều này mà là phải nhanh chóng cắt đứt sợi dây thừng.
Lúc này tất cả các mũi mũi lao đều đang từ từ rút lại, phải làm thế nào để dùng những mũi mũi lao khác cắt đứt sợi dây thừng của hắn đây?
Điều duy nhất có thể chắc chắn là khi tất cả các sợi dây thừng đều rút vào trong tường thì mũi lao sẽ hoàn toàn biến mất, mà Hàn Nhất Mặc cũng sẽ chết.
“Phải tìm cách lấy được một mũi mũi lao... nhưng phải làm thế nào đây…” Tề Hạ nhíu mày, nhanh chóng nhìn quanh.
Chỉ còn cách đánh cược một lần nữa thôi.
Hắn nhặt từ trên mặt đất hai mũi mũi lao đang từ từ rút lại, sau đó nhanh chóng buộc dây thừng của chúng lại với nhau, đánh một nút chết.
“Này! Đừng vây quanh Hàn Nhất Mặc nữa.” Tề Hạ lên tiếng nói, “Mọi người đều làm như tôi! Chúng ta ít nhất phải giữ lại một mũi mũi lao.”
Lâm Cầm lập tức hiểu ý hắn, cũng tìm hai mũi mũi lao, nhanh gọn đánh một nút.
Nhưng nút thắt của cô có hình dạng rất kỳ lạ, Tề Hạ chưa bao giờ nhìn thấy.
Lúc này hắn không có thời gian để suy nghĩ nhiều, chỉ có thể tập trung vào hai mũi mũi lao trước mắt mình.
Dây thừng không ngừng rút lại, hai sợi dây thừng hiện giờ cũng đang kéo căng hết sức.
Cứ theo đà này, chẳng bao lâu nữa sẽ có một sợi dây thừng bị đứt, từ đó giữ lại một trong hai cái.
Tề Hạ từ từ lùi lại, hai sợi dây thừng lúc này phát ra âm thanh ken két, nếu hắn đoán không nhầm, dưới lực kéo khổng lồ này, sợi dây thừng bị đứt có khả năng sẽ làm bị thương người.
Quả nhiên, ngay giây sau, một sợi dây thừng bỗng phát ra một âm thanh lớn, cứ thế đứt lìa.
Sợi dây thừng còn lại cũng mang theo mũi lao chao đảo vô định trên không trung vài lần, sau đó nện mạnh xuống đất, để lại một dấu ấn rất sâu.
Tề Hạ chạy đến trước, muốn gỡ sợi dây thừng bị đứt trước khi mũi mũi lao rút vào trong tường.
Nhưng lúc này hắn lại phát hiện hai sợi dây thừng được buộc khi nãy đã hoàn toàn biến dạng dưới lực kéo khổng lồ, không cần nói đến việc tháo dây, ngay cả hình dạng của dây thừng cũng khó có thể nhận ra rồi.
“Tôi xong rồi!” Lâm Cầm từ xa hét lớn, “Ai khỏe nhất, nhanh đến giúp cắt dây thừng cho nhà văn đi.”
“Xong rồi?”
Tề Hạ quay đầu lại, phát hiện ra nút thắt mà Lâm Cầm đánh rất khéo léo, khi dây thừng bị đứt sẽ tự động tách ra.
Cảnh sát Lý thậm chí còn chưa đánh xong nút thắt ban đầu, sau khi nghe câu nói này, hắn vội vàng đặt mũi lao trong tay xuống, nói: “Để tôi cắt, đưa cho tôi!”
Sau khi nhận lấy cây lao, cảnh sát Lý lao nhanh đến bên Hàn Nhất Mặc, lúc này hắn đã sắp bị kéo vào tường rồi.
May là cây lao trong tay tuy có đầu nhọn nhưng mũi nhọn cũng có lưỡi dao nhỏ, đủ để sử dụng như dao găm.
Thấy vậy, Kiều Gia Kình cũng xông lên hỗ trợ, mặc dù Tề Hạ đã lập tức nghĩ ra cách nhưng Hàn Nhất Mặc giờ chỉ cách mặt tường chưa đầy nửa mét.
Cơn đau xé nát khiến Hàn Nhất Mặc không thể chống cự, hắn chỉ có thể theo sợi dây lùi lại dần dần, nếu không móc câu trước ngực sẽ khiến hắn đau đớn tột cùng.
Cảnh sát Lý tóm lấy sợi dây sau lưng hắn, sau một thoáng suy nghĩ, hắn nhắm vào sợi dây gần nhất với cơ thể Hàn Nhất Mặc, bắt đầu dùng cây lao sắc nhọn mà cắt.
Tay hắn rất ổn định, mỗi nhát cắt đều chính xác vào sợi dây.
Nhưng sợi dây lại cứng hơn tưởng tượng, đã cắt vài lần mà chỉ để lại mấy vết nứt nhỏ.
Hắn nhanh chóng quan sát, phát giác chuyện có chút khó giải quyết.
Mặc dù sợi dây này sớm muộn cũng sẽ bị đứt, nhưng điều thiếu nhất lúc này lại chính là thời gian.
Chỉ trong vòng chưa đầy một phút nữa, cơ thể Hàn Nhất Mặc sẽ tiếp xúc với tường, đến lúc đó muốn chặt đứt dây thừng từ phía sau lưng là điều không thể nào
"Chết tiệt, còn chưa xong à?" Kiều Gia Kình có chút lo lắng hỏi: "Anh chậm quá, sắp hại chết thằng này rồi!"
"Đừng nói nhảm!" Cảnh sát Lý quát lớn, sau đó tiếp tục tăng thêm lực.
Cơ thể Hàn Nhất Mặc càng gần tường, khuôn mặt Cảnh sát Lý cũng càng lấm tấm mồ hôi.
Không thể không nói tố chất tâm lý của hắn quả thật rất mạnh mẽ, mặc dù bầu không khí vô cùng căng thẳng ngột ngạt, nhưng hắn sử dụng cây lao nhỏ bé ngay cả một lần sai lầm cũng không có, mỗi nhát dao đều chém vào đúng vết cắt trước đó.
Thế nhưng mắt thấy Hàn Nhất Mặc cách tường chưa đầy ba mươi centimet, cánh tay của cảnh sát Lý đã khó có thể cử động được nữa.
Kiều Gia Kình tay mắt lanh lẹ, trực tiếp chặn trước mặt Hàn Nhất Mặc, dùng cơ thể mình đệm lấy hắn. Bằng cách này, mặc dù Hàn Nhất Mặc sẽ sớm bị thương, nhưng trong thời gian ngắn khoảng cách giữa hắn và bức tường sẽ không thay đổi nữa.
"Này cớm! Nhanh lên!"
Cảnh sát Lý hít thở sâu, tiếp tục cắt, lúc này sợi dây đã đứt một nửa, nhưng vẫn còn dính liền nhau.
Hàn Nhất Mặc liên tục rên rỉ đau đớn, cây lao xuyên qua cơ thể lại còn bị móc câu găm chặt vào ngực, lúc này máu của hắn đã nhuộm đỏ quần áo, trông rất ghê rợn.
"Có phải tôi sắp chết rồi không..." Hàn Nhất Mặc cắn răng nói: "Tôi thực sự sắp chết rồi sao... Rốt cuộc ai muốn mạng chúng ta..."
"Đàn ông chút đi!" Cảnh sát Lý nghiêm túc nói: "Có nhiều người đang cố gắng cứu mạng anh như vậy, đừng khóc lóc chít chít nữa!"
Hàn Nhất Mặc nghe vậy liền im lặng, hắn biết cảnh sát Lý nói đúng, bây giờ mọi người đều đang chạy tới chạy lui, hắn không thể kéo chân mọi người nữa.
Móc câu găm sâu vào da thịt của Hàn Nhất Mặc, khiến hắn phát ra tiếng rên rỉ, liên tục nghiến răng.
Thấy vậy, bác sĩ Triệu lập tức lấy một miếng vải nhét vào miệng hắn.
Dù sao, khi một người cực kỳ đau đớn có thể sẽ cắn nát răng của chính mình.
Mọi người vây quanh Hàn Nhất Mặc.
Hai mươi giây ngắn ngủi nhưng lại như dài đằng đẵng, cảnh sát Lý cẩn thận cắt từng đoạn dây.
Cuối cùng, sau một nhát dao dứt khoát, sợi dây dai dẻo cũng đã bị cắt đứt.
Cùng lúc đó, Hàn Nhất Mặc và Kiều Gia Kình đều vì kiệt sức mà ngã gục xuống đất.
Mọi người xung quanh vội vàng tiến lên đỡ bọn họ dậy.
Có vẻ như Hàn Nhất Mặc đã giữ được một mạng rồi.
Bác sĩ Triệu vội vàng kéo Hàn Nhất Mặc sang một bên, bắt đầu kiểm tra vết thương của hắn. Lúc này, tình trạng vết thương của hắn không khác gì so với dự đoán, vẫn cần phải rút mũi lao ra từ chính diện.
Vấn đề khó giải quyết nhất nhất hiện giờ chính là cầm máu.
Bác sĩ Triệu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đành dùng vài miếng vải vụn để chặn vết thương quanh mũi lao lại.
"Này, bác sĩ, sao không lấy mũi giáo ra cho hắn?" Kiều Gia Kình hỏi.
"Không được, lấy ra anh ta sẽ chết." Bác sĩ Triệu vẻ mặt nghiêm trọng nói.
"Chết?" Kiều Gia Kình có chút hoang mang, bước lên đẩy nhẹ bác sĩ Triệu, "Làm trò gì thế? Chúng tôi đã vất vả như vậy, mà kết quả là anh không cứu người à?"
"Tôi đang cứu anh ta đấy!" Bác sĩ Triệu cáu kỉnh hất tay Kiều Gia Kình ra, "Nói câu khó nghe, mũi giáo này chỉ khi ở trong người anh ta mới có thể giữ mạng anh ta được."
"Tại sao?" Tiêu Nhiễm đứng bên cạnh cũng không khỏi thắc mắc.
"Nếu rút mũi giáo ra, trên người anh ta sẽ chỉ còn lại một vết thương không ngừng chảy máu, chết chỉ là vấn đề thời gian." Bác sĩ Triệu bình tĩnh trả lời, "Giờ giữ lại mũi lao, mặc dù sẽ đau đớn tột cùng, nhưng ít nhất sẽ không chết vì mất máu quá nhiều, còn những vết thương nhỏ đó sẽ tự ngừng chảy sau một thời gian do huyết dịch đông lại."